Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Những câu chuyện bên bàn trà ( tiếp)


Trong vùng đất nọ, có một gia đình nghèo nhưng hiếu học... Cha mẹ nhất quyết mong muốn con cái mở mày mở mặt với thiên hạ nên bằng mọi cách kiếm tiền mời thầy về nhà dạy cho con... Gia đình đó có một cô con gái học rất giỏi lại thông minh, năm 16 tuổi đã nổi tiếng khắp thiên hạ cha mẹ rất tự hào nhưng phải cái nhà lại quá nghèo...
Trong làng đó nhà phú ông thì giầu có, cũng mời thầy về nhà dạy học nhưng con cái ỷ lại vào bố mẹ mà cậy của, không chịu học hành đã vậy lại còn hỗn láo.
Khi biết cô con gái nọ, gia đình phú ông đã chuẩn bị sính lễ đến dạm hỏi cô gái về làm vợ con trai... mặc dù gia đình và cả cô gái không bằng lòng nhưng vì họ là người có tiền và có quyền nên dù không muốn gia đình và cả cô gái cũng phải bằng lòng... Nhiều chàng trai vốn ngưỡng mộ, say mê cô cả về tài và sắc đều thất vọng nhưng chẳng biết làm thế nào được. 
 Rồi cũng đến ngày cô bước chân về nhà chồng.
 Trong vùng đó có một anh cũng văn hay, chữ tốt rất yêu cô nhưng khốn nỗi nhà cũng quá nghèo mà không thể lấy được cô... Chàng ta tìm cách phương hại đến cô, chàng lân la làm quen và thân thiết với người chồng vốn đã ít chữ nhưng lại hay nói chữ... Anh chàng kia rỉ tai cho chồng cô gái mấy câu thơ.. Nghe xong, chàng ta mừng lắm nhẩm suốt ngày mới thuộc được... Chàng thực hành luôn... Cứ mỗi buổi tối khi lên giường chàng ta lại ngân nga
      Bố vợ là chống cột chèo
      Mẹ vợ là bèo trôi sông
     Con rể là ông ba đời...
Vợ nghe thấy như vậy,  tức lắm biết ngay là có người dạy anh chồng nhưng hỏi thì anh chồng không khai là ai cả.... Nhiều lần vợ không nói gì, nhưng đến một hôm khi chồng vừa đọc xong thì nàng đối lại:
     Bố chồng là lông con lợn bạch
     Mẹ chồng là nách con lợn lang
     Nàng dâu mới về là bà hoàng thái hậu
 Nghe đến đây, người chồng nhảy ngược lên cho là nàng xúc phạm gia đình nhà chồng.... Bực bội chàng đâm đơn kiện đến quan.
 Đến ngày quan gọi lên hầu tòa.... Quan hỏi anh chồng lý do kiện đến quan phủ
Anh chồng trả lời: Là do vợ đã xúc phạm một cách quá đáng đến thanh danh bố, mẹ chồng...
Quan nói: "Bụt không chêu gà sao gà mổ mắt" nguyên nhân do đâu mà cô vợ mới xúc phạm nhà chồng..
Anh chồng thưa: Để chêu chọc vợ , mỗi buổi tối khi đi ngủ anh ta đều đọc: “Bố vợ là chống cột chèo, mẹ vợ là bèo trôi sông, con rể là ông ba đời”...
Quan tòa tiếp tục hỏi người chồng:
- Vậy vợ ngươi nói thế nào?
Anh ta ấp úng, không làm sao nhớ được vợ mình đã nói như thế nào cả.... Cuối cùng quan cho gọi người vợ:
- Ngươi hãy trình bày xem ngươi đã nói xúc phạm đến nhà chồng thế nào để chồng phải đưa đơn ra tòa.
  Lúc này người vợ mới lên tiếng:
- Thưa quan tòa, tuy chồng con phỉ báng bố mẹ con như vậy nhưng con không giận chồng,  chồng con là người tốt mang quan bề trên xem xét mà giảm nhẹ tội cho chồng con. Còn con, con vẫn một lòng kính trọng bố, mẹ chồng chỉ thương thân phận mình hẩm hiu, nên con nói thế này: 
Bố chồng là lông con phượng
Mẹ chồng là tượng Ki-tô
Nàng dâu mới về là cái bồ chứa chửi”...
 Nghe đến đây quan gật gù- “Cái con mẹ này giỏi thật”... Còn người chồng thì ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa...
Quan xử nàng trắng tội còn anh chồng do có lời lẽ xúc phạm bố, mẹ vợ nên bị phạt...
Sau vụ việc đó nhiều người càng kính nể nàng hơn, nhưng vẫn cay cú vì một người đẹp và thông minh lại lấy anh chồng ngốc, người bạn văn của nàng đã nhờ người hầu mang tặng cho nàng gói quà trong đó có một câu thơ:
“Cô vợ khôn lấy anh chồng dại... “ và cái gói nhỏ có gói một ít cứt trâu và bông hoa nhài..” Nàng hiểu người ta muốn nói; “Cô vợ khôn lấy anh chồng dại . như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu”... Nhận xong, nàng buồn lắm , nghĩ đến thân phận của mình thật là nhục nhã, ê chề.... Nàng quyết định quyên sinh.
Cuối làng có một dòng sông... Nàng đã chọn dòng sông đó để chẫm mình... Mấy đêm ròng nàng tìm ra bờ sông định tự vẫn nhưng tối nào nàng ra cũng thấy có người kéo chiếc vó bè dọc sông, nàng lại ra về.... Đến một đêm... ra đến nơi vẫn thấy người kéo vó bè dọc sông, nàng quyết định gọi người kéo vó và muốn lên thăm chiếc vó bè... Người kéo vó vui vẻ kéo tay nàng... Người kéo vó bè kể cho nàng nghe về cuộc sống khổ cực phải nuôi vợ con mà tất cả chỉ trông đợi vào chiếc vó bè này... Nàng nói : chàng hãy kéo thử xem một mẻ vó đó được bao nhiêu cá... chàng dạng chân chèo kéo vó.... Cá rất nhiều, quẫy đạp tưởng như rách cả vó nhưng khi nhìn vào chiếc giỏ treo ở đáy vó lại là chiếc giỏ không có đáy, không có một con cá nào....lúc này chàng ngồi khóc hu hu... vì cho rằng mình là người đãng trí tại sao lại đeo vào đáy vó cái giỏ không có đáy cơ chứ?
 Nàng rất cảm thông với anh kéo vó bè, an ủi chàng mấy câu rồi về... Đi đường nàng mới thấm thía: một người mưu sinh bằng vó bè lại dùng chiếc giỏ không có đáy để đựng cá .... thì cuộc đời này còn vô vàn điều không thể ngờ tới sẽ xảy ra... thế là bỏ ngay ý điịnh tự tử mà quay về tiếp tục sống để dạy chồng...
             Một điều nàng không thể ngờ tới, người kéo vó bè đó chính là anh chàng văn hay, chữ tốt vẫn mến mộ nàng.. Sau khi gửi "món quà" chàng hiểu ngay là nàng sẽ tự tử nên cố tình làm anh kéo vó bè để cứu nàng khỏi rơi vào tay Hà bá....
                                                                                          (Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét