Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Bờ sông vẫn gió (tiếp)

 Những nỗi buồn


                Lần 1.
        Anh mang đến hai cành đào đỏ thắm thay cho lời chúc mừng : "Một năm an khang, thịnh vượng".
Bạn bè của en cái Thúy, cái Hồng... lần lượt đi "Tết mới". Những bước chân vội vã xéo lên xác pháo hồng nhàu nát, một thời con gái ngắn ngủi qua mau. Em hồi hộp đợi chờ ngày người yêu của mình đến dạm hỏi về làm vợ. Ngày mong đợi của em chưa kịp đến....
 Anh vẫn đến và "bước qua xác" của bao thằng đàn ông tự đại. Chúng đâu có để cho anh yên để ngày nào đó:
       Cùng em bước trên bờ cỏ may
    Cùng em ứa lệ mừng ngày vu quy
       Hôm ấy chúng nó rình anh ngay trước cổng nhà em. Anh vô tư quá nên không hay biết. Sau ba ngày Tết chúng nó bắt anh phải trả lại hình ảnh của em trong tim anh.. Chúng định đâm vào tim anh cho em tan nát. Rồi xô xát, ẩu đả. Anh không sao nhưng mũi dao của chúng ngược chiều.
    Anh bị bắt.
    Bản án mười hai năm tù dành cho anh được nhắc đến lần thứ hai vì tội "Giết người có vũ khí". Ngày ấy, em không biết mình có nên sống không khi trước mắt em, anh tàn tạ trong bộ quần áo màu mực xanh nhạt, giữa cái khung hình chữ nhật vuông vắn có hai chữ CẢI TẠO vuông góc. Em khóc ròng rã suốt cả tháng trời rồi thề sẽ chờ anh đến ngày mãn hạn. Đó là sự thật... Sau ngày đó, tuyệt nhiên không một bóng dáng nào ngấp nghé ngoài ngõ. Hàng râm bụt xanh tốt trở lại cho những đàn bướm "Ma" chập chờn trong mỗi trời chiều yên ả. Em im lìm như một cái bóng ngoan ngoãn, cần cù, nhẫn nại mỗi tuần ha lần đứng đợi nơi nhà quà.
Người công an em thường gặp. Dáng hao gầy. Đôi lông mày rậm như hai con sâu róm nằm ngang trên mắt. Cầm giấy giới thiệu, anh ta nhìn em một lượt từ đầu đến chân, buông một câu vu vơ chẳng ra hỏi cũng chẳng ra ca ngợi : " Người yêu à! thời buổi này mà vẫn còn một cô gái trẻ đẹp thế này trồng cây si ngay trước cổng nhà tù". Mắt em rớm lệ.
 Anh mang đến cho em một thân trai tràn đầy hương đồng nội. Dĩ nhiên người quản giáo đồng ý cho anh vào muộn thêm một chút. Chưa bao giờ anh khóc vậy mà hôm nay trong đôi mắt thẳm sâu ấy có hai giọt nước : "Đừng đến thăm anh nữa, em háy trở về làm tròn bổn phận của người con gái đã bước vào tuổi 22 đi. Bây giờ anh không cần đến em nữa...." Anh vụt chạy vào phía cánh cổng sắt nơi ngăn cách hai thế giới riêng biệt. (Em không thể chạy theo anh). Trở về nhà giận anh bao nhiêu thì em thương anh cũng bằng ấy, Em lại đi thăm anh.
         Vẫn người công an em gặp. Lần này, anh ta thân mật hơn nhìn em bằng con mắt tha thiết và ấm áp: "Em đúng là người con gái tuyệt vời giá như không có những giây phút ngông cuồng của ghen tuông thì anh tin em với L vừa đẹp đôi vừa hạnh phúc.. L không muốn em chờ đợi... " Anh ta nhìn em cảm thông sâu sắc. Rồi em khóc. Nước mắt của em không giả dối. "Làm sao anh biết, L đi tù là vì em ... Anh làm ơn cho em được gặp L"._ "Cách đây hai ngày có đợt chuyển trại L xin đi trại xa rồi. .. Thôi đừng buồn... Hãy nghe anh... À, L có gửi lại bức thư cho em"...
        Tưởng như đất dưới chân em sụt lở. Tất cả mọi thứ đều chao đảo, nhòe nhoẹt...

                        Lần 2.

       Lặn lội từ T.sang B. để thăm anh.
      Trước mắt em từ xa anh hăm hở bước về nơi tiếp đón. Vậy mà khi nhìn thấy em anh ngoắt quay đi nói với người quả giáo: "Có lẽ cô gái đó nhầm". Em muốn đem máu "sư tử" của mình nhảy vào xé xác anh. Anh sử sự với em như thế để làm gì.  Để em quên anh ư. Đừng hòng... Giữa khoảng đất mênh mông em như kẻ điên. Cầm gói quà em quăng quật đá về tứ phía. " E..Lờ..ơi! Làm sao anh lại nỡ đối sử như thế với em...." Em kêu lên nhưng em vẫn còn nhớ được ánh mắt của anh vui rồi lạnh lùng... Đâu giả, đâu thật.. Phía sau anh là em, phía trước anh là cái ảm đạm của nhà tù. Cánh cổng sắt sầm sầm khép lại...
         Cảm giác người em như tờ giấy lơ lửng vô định. Trời đất là một mảng hoa văn đầy đóm đóm, xanh, đỏ, tím và em cứ bay bay như Tôn Ngộ Không. Đến lúc bất chợt bị sức hút rơi bộp xuống. Em mở mắt, một màu trắng chỗ nào cũng trắng. Người đầu tiên em nhìn thấy là ông bác sỹ già. Ông nhìn em nở một nụ cười _ "Nguy hiểm qua rồi, trong người con thấy thế nào?" _ "Tại sao cháu lại ở đây, đây là đâu?" _ "Không sao cả, con có cảm thấy đói không?" _ "Tại sao cháu lại ở đây?" _ "Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện ấy, con có muốn ngồi dậy không?" _ "Có ạ". Ông cẩn thận đặt gối vào giường rồi nâng em ngồi dậy. Ông đưa cho em một cốc nước chanh. Đờ đẫn em nhìn ra cửa kính vẫn chỉ một màu trắng và trắng. Tự nhiên, em thèm được khóc. Dường như ông biết, ông nói: "Nếu muốn khóc, con cứ khóc, thật thoải mái" Ông ra ngoài khép cửa lại.
         Và em khóc.
         Sau lúc trĩu nặng của nước mắt, em ngủ một giấc thật dài.
         Sau cái lay khẽ của ông, em tỉnh dậy thấy mình minh mẫn và thoải mái lạ thường. Ông dắt em ra ngồi ghế đá ngoài sân của bệnh viện. Hoàn hôn dần buông, mặt đất một màu tím sẫm. Mây lang thang xuôi xuôi nẻo chân trời, gió hiu hiu của trời thu trầm mặc. Xa xa chấp chới cánh chim chiều tìm về tổ, lác đác cánh cò trắng nhao nhác... Cảnh yên lặng đến lạ lùng... Vâng, em nhớ lại được cái buổi kinh khủng của chiều qua. Sau lúc anh ngoắt quay đi, em như muốn rửa trôi hết, rứt bỏ hết cuộc sống thật giả, em nhảy xuống hồ nước ngắt xanh. Cho đến khi mở mắt thì em đã nằm trong bệnh viện rồi.
 Ông nhìn em như nhìn đứa con yêu thương của mình, ông nói: "Con đang ở trong bệnh xá của trại giam con ạ. Ba biết nỗi buồn khiến con muốn chối bỏ cuộc đời. Con còn trẻ lắm. Trên đời này cần sự sống biết bao... Ông nắm chặt bàn tay em... Nếu con không được phát hiện kịp thời thì giờ này không biết Hà Bá đã đưa con về đến đâu...
           Em thút thít khóc tựa đầu trên vòm ngực vạm vỡ của ông _ Như sự hối lỗi của đứa con biết lỗi mong được ba tha thứ.
 - Cô bé ấy kia đang ngồi với bác sĩ K anh ạ!
Tiếng nói của cô y tá làm em quay lại. Dáng hao gầy trong bộ trang phục mang lon Trung úy. Đôi lông mày rậm như hai con sâu róm nằm ngang trên mắt. Anh ta nhìn em nở một nụ cười độ lượng...
 Khi em dã tỉnh táo hoàn toàn và biết sợ mùi thuốc của bệnh viện. Lấp lóa trước mắt em những con người dường như lúc nào cũng yên lặng và vội vã... Thì giám thị trại giam cho anh ra gặp em...cho anh được ở bên em nhiều hơn... Nhưng ... em đã không còn nước mắt để khóc cùng anh... Em chỉ thấy nhớ mẹ, nhớ nhà, em thèm được ngồi bên nồi cám lợn mỗi đêm, thèm được nghe tiếng chó sủa và tiếng gà gáy canh đầu.
                                       (Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét