Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Nhớ trường xưa


Số điện thoại lạ!
       Một thói quen rất lạ trong tôi là mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hay buồn chán một chuyện gì đó lại luôn luôn nhớ đến những câu chuyện buồn cười...
            Nghĩ đến nó, tự dưng cảm thấy tâm hồn thoải mái, sự việc như đang diễn ra trước mắt, vậy là ... vui... dù đó chỉ là trong tâm trí....
           Chiều nay, làm xong cái đề kiểm tra mệt mỏi đến rã rời lại thêm nữa có một số chuyện vớ vẩn làm mình cứ suy nghĩ  vừa muốn coi nó là chuyện nhỏ lại nghĩ làm như vậy sẽ nhu nhược mà cứ lấn tới thì sao? ... Mệt mỏi, buồn chán... nhưng thôi, kệ nó....“Rồi đâu khắc có đó, thịt chó khắc có lá mơ...”
          Những khi muốn cho thoải mái thì nơi mình nhớ đến đầu tiên lại chính là Trường cũ, mấy chị em sống với nhau rất tình cảm, rất vui, suốt ngày chỉ những tiếng cười và nói những câu chuyện vui, chuyện hài để cười... Ngồi nghĩ lại, biết bao giờ cho đến Ngày Xưa. Chiều nay, bỗng nhiên lại nhớ đến một số điện thoại lạ đã điện cho mình trong đêm.
    Mình....một mình - một Vương quốc vừa là Thần dân vừa là Vua trên ngai vàng... Một đêm tiếng chim hót lanh lảnh, véo von vang lên từ điện thoại... Mắt nhắm mắt mở, trên màn hình hiện một dãy các con số, số lạ mình thận trọng:  Alô... Bên đầu kia im lặng..... Mình Alô đến 3 lần vẫn không nói gì, bực mình: Điên à! Tắt máy, vừa nằm xuống lại điện thoại, vẫn số đó... Lần này thì mở máy cho nói chuyện với tivi. Chắc là bên kia phát hiện được Bản tin cuối ngày nên tắt máy. Đêm hôm sau lại gọi, mình mở máy và đứng sẵn cạnh tivi nhưng lần này thì bên kia đã nói chuyện  một giọng nam nhừa nhựa:
-         Em ngủ chưa?
-         Em chưa, xin lỗi, ai gọi ạ!
-         Anh đây?
-         Anh là ai? Tên gì?
-         Anh đây mà
-         Này ai? Em nhiều anh lắm không nói tên thì không biết ai đâu?
-         Anh là anh không nhớ anh hay sao? Số của em 09..........
-         Đúng nhưng em không biết anh, đây là số em mua lại nên có thể anh nhầm với người dùng trước.
-         Nhầm thế nào, ai bảo số này em mua lại, là số của em dùng từ đầu. Không nhớ anh hả, là anh đây..
- À, thế thì em nhớ rồi là Hoài Công Anh chứ gì? Thôi chào nhé. Gọi nhiều không còn hoài công mà hoài tiềnđấy.
Bên kia cười khùng khục... Mình tắt máy..... Lát lại thấy gọi... Đã vậy cho Hoài Công Anh luôn, đặt điện thoại cho nói chuyện với tivi...Nhưng đầu dây kia cũng cáo già, nghe là tắt máy.
        Sáng hôm sau kể lại chuyện cho mọi người nghe và nói với Nát:
 - Em gọi lại số này hỏi xem nó là ai? ở đâu?
   Cầm điện thoại Nát hỏi: Hỏi như thế nào hả chị?
 - Em cứ hỏi: Anh là ai? ở đâu? Sao tối nào cũng gọi vào máy của vợ tôi..
   Nát bấm gọi, nhưng lại tắt ngay: Nhỡ là máy của con gái thì sao hả chị?
- Thì em cũng hỏi xem nó là ai ? ở đâu mà nói luôn với nó là chồng bạn cứ đêm là điện vào máy này tán tỉnh vợ tôi.
Cậu ta có vẻ như đã thuộc bài....Thấy cuộc gọi đến bên kia bắt máy luôn. Giọng Nát lè nhè:
-         Anh là ai? Anh ở đâu đấy?
-         Anh điện cho tôi anh lại hỏi tôi là ai? ở đâu? Thế anh là ai? Anh ở đâu?
Đến đây, chỉ một tích tắc là Nát khai thật nếu như mình không nhanh tay cấu cho một cái.
-         Tại sao số máy này đêm nào cũng điện vào máy của vợ tôi?
-         Làm gì có chắc là anh nhầm rồi.... bên kia tắt luôn.
   Gọi thêm mấy cuộc cũng không thấy bên kia nghe máy.
   Buổi trưa, số máy đó lại gọi, lần này khi mình mở nghe thì bên kia đã có vẻ bực bội: “ Em cho thằng nào điện cho anh đấy?” _ “Anh là ai?...” Lại tắt máy...
Ngày hôm sau, mình bảo Rách điện bằng máy của Rách, một giọng trầm ấm vẻ người đàn ông đứng tuổi,  Rách nghiêm nghị:
- Anh ở đâu?
Vẫn điệp khúc cũ: - “Anh điện cho tôi lại hỏi tôi ở đâu? Thế anh ở đâu?”
Giọng Rách ra vẻ đe dọa::
- Này, Tại sao đêm nào anh cũng điện vào máy của vợ tôi, anh ở đâu, gặp tôi để nói chuyện...
   Bên kia vội vã tắt máy như thể trấn an tinh thần, một lát sau số đó gọi lại xin lỗi rất đàng hoang tử tế, trình bày lý do rất chi tiết: _ Là thấy bạn ở một mình cứ ngỡ là bạn chưa chồng muốn làm quen...mà sao anh có vợ như thế mà anh lại để vợ anh ở một mình, anh lại để vợ anh khổ như thế?... Biết là bạn đã có chồng thì xin lỗi sẽ không bao giờ điện nữa.._ Cuối cùng bên kia nhắc nhở_ Anh cứ vợ ở một mình, tôi không tán là cũng nhiều thằng tán đấy?....Rồi tắt máy luôn. Và, số máy đó không bao giờ còn liên lạc được nữa.
 Lần này thì Rách hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, vì mở loa ngoài nên tất cả đều nghe được cuộc nói chuyện, nghe rồi cười với nhau cho sướng...
 Có thể mọi người thì quên nhưng mình thì không thể, đôi khi mình cũng không nhận ra, mình sống như vậy là khổ, chỉ đến khi người ta nói mình khổ mới biết mình sống như thế là quá khổ...... Đời lạ thật.
  Nghĩ mà mình cảm thấy vui, quên đi tất cả những ưu phiền... Với máy, buôn với hội trường cũ, nói chuyện với 4,5 bạn... Kiểm tra Thời gian gọi 49’53”... Nhưng mà tâm hồn sảng khoái thật, vui vẻ thật chứ không phải cố cho vui...
                                        Một chiều buồn 16/9/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét