(Viết lại theo trí nhớ)
Ở làng nọ có một lão ăn mày, lão luôn đi từ làng nọ sang làng kia để xin, thấy lão già yếu nên dân tình không nỡ... Lão đến đâu cũng có người thương tình mà sẵn sàng cho lão ăn, cho lão có khi chỉ là củ khoai, củ sắn đem về. Dân ta truyền thống bao đời nay vẫn giữ được lòng yêu thương đồng loại...
Một hôm, lão vào một làng nọ... Trong làng có đám cưới. Thấy lão những người làm bếp dúi cho lão một nắm xôi, nắm xôi nếp trứng kiến rất to.. (Loại đặc sản bây giờ có tiền không mua nổi). Cầm nắm xôi bước ra ngoài lão ngắm nghía rồi òa khóc. Lão khóc cho thân phận lão hẩm hiu phải đi ăn mày, lão khóc vì lão đã già cả phải ăn xin mà người ta còn lừa cho lão nắm cơm toàn "giòi".... Thế là cầm nắm cơm lão ném luôn xuống ao, còn mấy hạt bám vào tay lão mới đưa lên miệng... Phát hiện đó là thứ cơm rất ngon bùi và ngậy... Lão vội vã nhảy tùm xuống ao để mò... Mò mãi chả được, lão lên bờ quần áo ướt hết lão cửi ra phơi ngay trên cầu ao... Mấy người trong nhà đám ra cầu ao rửa rau gặp lão, lão kể lại sự việc người ta thương tình lại về lấy cho lão nắm khác còn dúm thêm mấy miếng thịt...
Nhận nó, lão cảm ơn họ rối rít... Rồi lão chỉ dám ăn mấy miếng thịt chứ xôi thì lão để dành... Trong lúc chờ cho quần áo khô lão chui vào bụi chuối trên bờ ao đánh một giấc... Trong giấc ngủ lão đã mơ.... Lão mơ là lão đem nắm xôi đi bán lấy tiền, lão mua một đôi gà con khi lớn chúng đẻ cho lão bao nhiêu là trứng lại nở thành bao nhiêu là con, lão bán gà đi mua lợn... Lợn lớn lão lại bán đi mua bò.... Bò lớn lão lại bán đi mua trâu... trong chuồng nhà lão có một đàn trâu, lão bán trâu mua vợ... đàn trâu đó vẫn sinh sôi lão lại bán trâu mua thêm vợ nữa... Mỗi đêm lão nằm giữa hai vợ lão nằm hai bên... lão sung sướng cười rung người... Thế là nắm xôi bên người lão rơi đánh tủm xuống ao,lão với tay nhưng không kịp, lão vừa khóc vừa kêu:
Ối dời ơi! vợ của tôi...vợ của tôi... Thế là rơi xuống ao mất rồi....
Ở làng nọ có một lão ăn mày, lão luôn đi từ làng nọ sang làng kia để xin, thấy lão già yếu nên dân tình không nỡ... Lão đến đâu cũng có người thương tình mà sẵn sàng cho lão ăn, cho lão có khi chỉ là củ khoai, củ sắn đem về. Dân ta truyền thống bao đời nay vẫn giữ được lòng yêu thương đồng loại...
Một hôm, lão vào một làng nọ... Trong làng có đám cưới. Thấy lão những người làm bếp dúi cho lão một nắm xôi, nắm xôi nếp trứng kiến rất to.. (Loại đặc sản bây giờ có tiền không mua nổi). Cầm nắm xôi bước ra ngoài lão ngắm nghía rồi òa khóc. Lão khóc cho thân phận lão hẩm hiu phải đi ăn mày, lão khóc vì lão đã già cả phải ăn xin mà người ta còn lừa cho lão nắm cơm toàn "giòi".... Thế là cầm nắm cơm lão ném luôn xuống ao, còn mấy hạt bám vào tay lão mới đưa lên miệng... Phát hiện đó là thứ cơm rất ngon bùi và ngậy... Lão vội vã nhảy tùm xuống ao để mò... Mò mãi chả được, lão lên bờ quần áo ướt hết lão cửi ra phơi ngay trên cầu ao... Mấy người trong nhà đám ra cầu ao rửa rau gặp lão, lão kể lại sự việc người ta thương tình lại về lấy cho lão nắm khác còn dúm thêm mấy miếng thịt...
Nhận nó, lão cảm ơn họ rối rít... Rồi lão chỉ dám ăn mấy miếng thịt chứ xôi thì lão để dành... Trong lúc chờ cho quần áo khô lão chui vào bụi chuối trên bờ ao đánh một giấc... Trong giấc ngủ lão đã mơ.... Lão mơ là lão đem nắm xôi đi bán lấy tiền, lão mua một đôi gà con khi lớn chúng đẻ cho lão bao nhiêu là trứng lại nở thành bao nhiêu là con, lão bán gà đi mua lợn... Lợn lớn lão lại bán đi mua bò.... Bò lớn lão lại bán đi mua trâu... trong chuồng nhà lão có một đàn trâu, lão bán trâu mua vợ... đàn trâu đó vẫn sinh sôi lão lại bán trâu mua thêm vợ nữa... Mỗi đêm lão nằm giữa hai vợ lão nằm hai bên... lão sung sướng cười rung người... Thế là nắm xôi bên người lão rơi đánh tủm xuống ao,lão với tay nhưng không kịp, lão vừa khóc vừa kêu:
Ối dời ơi! vợ của tôi...vợ của tôi... Thế là rơi xuống ao mất rồi....
Và giật mình vì mình chưa mặc quần áo .....