Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Kỷ niệm với một anh lính

Câu chuyện "Thế à!"    
    Một lần, HD có một sự hiểu lầm từ một người bạn... Dĩ nhiên, HD cảm thấy buồn, rất buồn... mà cũng không muốn thanh minh cho bạn hiểu với lại, khi người ta cố tình không muốn hiểu thì mỗi câu nói chỉ làm tăng thêm nghi ngờ và lại là câu nói thông thường "Thanh minh là tự thú"...HD tự an ủi mình, thôi cứ để vậy rồi một thời gian sau khi mọi chuyện lắng xuống thì nói lại cho bạn hiểu... Biết HD có chuyện không vui, một anh bạn bộ đội, là bạn của HD đến chơi, anh hỏi cặn kẽ nhưng HD cũng không muốn nói dù biết anh là người chân tình... Tính HD là thế có điều gì thì chỉ tự mình tìm cách giải quyết và buồn cũng hay buồn một mình... Chuyện trò, gặp gỡ bạn bè thì đó là những câu chuyện, lời nói vui nhất...
       Ngồi đối diện bên bàn, anh nói:
- Này, em có hay đọc truyện ngắn của Nhật Bản không?
- Em không có cuốn nào, anh có thì cho em mượn đi...
- Anh không có nhưng anh sẽ mượn mang đến cho em... Anh được đọc và nhớ nhất truyện ngắn "Thế à!"
- Kể vắn tắt cho em nghe nào..
- Anh chỉ kể những gì anh nhớ thôi đấy nhé!
- Vâng, anh kể đi...
           Rồi anh kể:
      Trong một thành phố nọ, có một ngôi chùa vị trụ trì là một vị vô cùng đức độ, tiếng thơm nức nở khắp vùng vì vậy mà ngôi chùa trở thành điểm đến cho dân tình thăm viếng.
       Một ngày, có một cô gái rất trẻ đang mang thai đến chùa trong một ngày rất đông người đến vãn cảnh chùa. Cô gái đó đến, tìm vị trụ trì và bắt đầu lớn tiếng chửi bới, nói rằng cái thai trong bụng cô ta là của vị trụ trì đó... Nhà sư đứng đó nghe và không tỏ thái độ gì... Khi cô gái chửi bới , lăng mạ xong, nhà sư nói: "Thế à" rồi quay vào tiếp tục tụng kinh.

Từ đó, ngôi chùa trở nên vắng vẻ, thanh tịnh dần nhưng vẫn có nhiều người không tin đó là sự thật nên họ vẫn đến vãn cảnh chùa...
Một ngày, cô gái bế cậu con trai còn đỏ hỏn đến trước ngôi chùa gọi vị trụ trì và nói: "Nó là con của ông, tôi sẽ trả nó lại cho ông" ... Đón đứa bé, nhà sư cũng chỉ buông một câu :"Thế à" rồi khuất vào trong. Nhà sư chăm bẵm cậu bé rất cẩn thận ,chu đáo cậu bé dần lớn và trở thành sư tiểu.
        Tám năm sau, mẹ cậu bé quay lại ngôi chùa kia. Mẹ cậu bé nói : Ngày đó đã đổ oan tất cả tội lỗi lên nhà sư, nhà sư thật sự là một người đức độ vô thường vì bị hàm oan như vậy mà không oán thán hay đơn giản hơn là từ chối hay thanh minh.. Bây giờ mẹ cậu bé cảm thấy vô cùng có lỗi , đến xin lỗi nhà sư và xin cậu bé về với cha mẹ ... Nghe xong nhà sư điềm tĩnh cũng chỉ buông một câu "Thế à!"
       Nghe anh bạn kể xong, HD thoáng chút suy nghĩ và .... không phải phản xạ tự nhiên mà HD cũng nói với anh bạn :"Thế à"...
      Hai anh em cùng cười.... Cuối cùng anh ấy nói: "Thôi thì, mình cứ thế à, em nhỉ?..."
      Một thời gian sau HD chuyển trường và cũng sau một thời gian, anh chuyển đến công tác ở nước bạn Lào. Ngày đó, nơi HD đến làm việc chưa có sóng điện thoại và thông tin chưa rộng rãi như giờ nên từ đó HD không có liên lạc gì với anh. Nhưng tình cảm của những người Lính, sự tinh tế, sự hài hước , dí dỏm và cũng rất nhanh trí biết xua đi nỗi buồn, sống vì người khác của những người lính là bạn của HD thì có lẽ đi đến hết cuộc đời HD cũng không bao giờ quên họ được.
                         Kỷ niệm ngày 22.12.2011
                        ........Mùa Hoa Dẻ.........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét