Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Truyện ngắn (vừa viết)



                                                           CHIẾN TUYẾN.
                                                                    Truyện ngắn : Thùy Dung
1.
Bầu trời tháng Bẩy đỏng đảnh, thoắt nắng gắt gao, nắng tưởng như cháy da cháy thịt thì trời lại sậm xuống và bắt đầu mưa. Từng cơn mưa xối xả như trút xuống từng xô nước… Rồi trời lại tạnh…
   Ông Thắng cầm cốc nước thuốc nam khó nhọc nhấp từng ngụm, từng ngụm. Mỗi khi trái gió, trở trời thì những vết thương thứ sót lại của chiến tranh găm trong ông trỗi dậy hành hạ ông không ngớt. Ông chịu đựng nỗi đau đớn chỉ bằng những cái nhăn mặt, mắt nhắm nghiền và hai hàm răng cắn vào nhau ken két.
Vợ con ông đã quen với những trận đau hành hạ ông suốt nhiều năm nên họ hiểu tường tận, vợ ông luôn bên cạnh xoa xoa rất nhẹ nhàng lên vùng vết thương ở bụng, cũng nhẹ nhàng vuốt dọc hai bên sườn… tất cả công việc này bà đều thuần thục và cũng làm ông giảm đau đớn hơn.
  Đặt cái cốc lên mặt bàn, nhìn khuôn mặt ông dãn dần rồi hồng hào như thể những cơn đau trong ông đang bị đẩy lùi. Bà thẽ thọt:
-         Ông thấy sao rồi? Có dễ chịu không?
-         Tôi thấy đỡ nhiều, tới này là vào Nam tốt rồi. Lần này tôi với bà sẽ ở
trong đó với vợ chồng nó một tháng, bà chuẩn bị mà sắp xếp công việc ổn thỏa cho vợ chồng thằng Bình đi nhé.
-         Rồi, rồi gớm nhưng ông ốm yếu thế này vào đó mà đau vết thương như ngoài này thì khổ lắm. Nghe nói thời tiết trong đó khác ngoài này.
-         Khác nhưng tôi đã từng có cả một thời gian dài trong đó còn gì, bà không
phải lo. Bà đi cắt lấy mấy thang thuốc mang theo để đề phòng.
 Bà “vâng vâng, dạ dạ” rồi đi đến nhà ông lang Cách.
2.
 Tuy ông là thương binh, luôn bị những trận đau hành hạ nhưng gần tám mươi tuổi ông vẫn còn khỏe lắm, tinh tường và ông có trí nhớ rất tuyệt vời.
Nghe người già nói lại thì ông về quê năm 1975, khi đó nhìn ông tiều tụy, gầy tong teo, ngày về rồi mà vài vết thương trên người ông vẫn còn rỉ máu. Mẹ ông đã tất tả xuôi ngược tìm thầy thuốc, những thang thuốc bằng lá cây đã đem lại cho ông một sự hồi sinh nhanh chóng. Khi ông đã khỏe mạnh, mẹ ông giục ông lấy vợ… Ở tuổi hơn ba mươi  là bộ đội về làng. Người ta trở về bị thương thì được công nhận là thương binh và được hưởng chế độ, ông về làng cũng bị thương nhưng không được hưởng một chế độ gì cả vì vậy mà bao nghi ngờ đều đổ dồn lên dấu chấm hỏi.
   Qua mai mối, bà Tân nhận lời làm vợ ông mặc dù kém ông đến chục tuổi. Một đám cưới được tổ chức đơn giản với mấy mâm, mời bà con láng giềng đến chứng kiến, mừng hạnh phúc cho đoi vợ chồng trẻ, thế là họ hợp pháp ở với nhau. Ngày dẫn con dâu vào nhận buồng ngủ, mẹ ông cầm tay con dâu nói trong nước mắt:
-         Thằng Thắng tuy nó lớn tuổi hơn con nhưng nó vụng lắm, đã là vợ chồng
các con phải biết nhường nhịn nhau, nó hay đau khi trái gió trở trời, có khó tính, khó nết con cũng cố mà hiểu mà chiều nó… Nó là một người tốt đấy con ạ.
Bà Tân cũng nắm chặt tay mẹ chồng, nhìn gương mặt già nua của mẹ, biết bao cay đắng cơ cực, biết bao khó khăn vất vả khi mà chồng mất để lại cho bà sáu người con chưa dựng vợ, gả chồng. Đã xây dựng xong cho năm đứa, bà cũng không thể ngờ được rằng, con trai thứ ba của bà là Thắng lại là người lấy vợ muộn nhất thì đương dưng cậu này phải ở và chăm sóc khi bà về già.
 Kéo con dâu ngồi xuống giường, nắm tay con dâu chặt hơn, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt mờ đục như cùi nhãn:
-         Thôi đến bây giờ thì có chết mẹ cũng nhắm mắt thanh thản ra đi rồi.
Bà Tân ôm mẹ chồng an ủi:
-         Mẹ không được nói vậy, mẹ còn phải khỏe để trông cháu cho vợ chồng
con đi làm lấy gạo nuôi các cháu chứ.
-         Con sẽ thiệt thòi hơn mọi người đấy con ạ…
Nói đến đây, bà khóc rưng rức. Có lẽ tất cả những gì đó thuộc về con cái, chỉ có mẹ là người hiểu tường tận. Bà biết con trai bà có những mất mát trong chiến tranh nhưng hiện tại thì chưa được công nhận, bà biết con trai bà nhiều tuổi và luôn đau yếu thì con dâu sẽ là người gánh vác hết mọi công việc trên đôi vai mong manh. Vì vậy, bà cảm thấy thật sự yêu thương con dâu.
  Từ ngày lấy vợ ông Thắng khỏe dần lên, những cơn đau thưa dần.
  Một năm sau, bà sinh đôi hai cậu con trai, ông đặt tên cậu lớn là Hòa, cậu bé là Bình. Gia đình ông tưng bừng vui mừng khôn tả, hai cậu bé giống nhau như hai giọt nước, trắng trẻo, bụ bẫm lại rất ngoan, mau ăn chóng lớn. Mẹ ông Thắng mừng rỡ, mỗi buổi chiều bà đẩy xe đưa hai cháu dạo quanh làng, bi bô cưng nựng. Hai thằng bé cũng thật ngoan, ai bế cũng được, hỏi chuyện là nhoẻn cười toe toét.
 Cuộc sống gia đình ông như chắp cánh, thăng hoa. Vợ ông là người con dâu hiếu thảo với mẹ chồng và nhất mực yêu chồng, thương con. Ông là người đàn ông đúng nghĩa, một người con, người chồng, người cha mẫu mực.
 Cuộc sống của vợ chồng ông mỗi ngày một khá giả hơn, cũng là do sự chịu khó và biết tính toán. Khi con gà bắt đầu cất tiếng gáy thì vợ chồng ông đã lục đục trở dậy vác con dao lên rừng kiếm cái măng, cái lá. Ngày hôm sau, cũng tiếng con gà gáy thì vợ chồng ông lại đã gánh ra chợ bán, nhặt nhạnh từng đồng. Cứ như vậy, khi người khỏe mạnh trong làng còn chưa mua được vật dụng có giá trị thì nhà ông đã có.
 Năm hai cậu con trai của ông hết lớp 12, cả hai đều đòi thi đại học ông chỉ cho một cậu đi học, còn một cậu theo ông phải ở quê để giữ đất đai và chăm sóc cha mẹ khi già yếu. Cuối cùng cậu lớn được đi học, cậu bé ở nhà. Cũng năm đó, mẹ ông qua đời. Trước khi nhắm mắt, xuôi tay bà vẫn hai hàng nước mắt lăn tròn trên tay vợ ông:
-         Đời các con không thực hiện được thì đến đời thằng Hòa, thằng Bình phải
bắt chúng nó tìm bằng được nguyên nhân vì sao thằng bố nó bị thương về làng lại không được hưởng chế độ đấy nhé - bà ghé sát tai con dâu thì thào nhưng rành rẽ - Kể cả nó theo giặc cũng phải tìm hiểu để biết con hiểu không. Nếu nó theo giặc thì đến giờ này mẹ cũng sẽ tha thứ cho nó…
Đứng bên mẹ và cạnh vợ, ông Thắng không nói câu nào, ông không thanh minh, cũng không an ủi mẹ… Ông nhìn sâu đôi mắt dần khép của bà, đôi mắt ấm áp kỳ lạ, ánh mắt rưng rưng, ông thầm nói với bà: Mẹ hãy cứ yên tâm yên nghỉ nơi cực lạc, con không làm điều gì sai để đáng xấu hổ đâu.
 Rân rấn những giọt nước mắt cuối cùng… Bà trở về với cát bụi.
3.
 Năm 2003 khi nhà nước có chủ trương rà soát lại những người đã có công trong các cuộc kháng chiến cứu nước mà được hưởng hay chưa được hưởng chế độ khai báo lại để có chính sách đãi ngộ. Nấn ná mãi, ông mới đi khai báo trường hợp của mình. Sau khi vào lính, ông được theo học một khóa biệt động. Nơi ông chiến đấu là nơi ác liệt nhất thường xuyên nắm tình hình địch trong sào huyệt của chúng, ông hoạt động đơn tuyến với biệt hiệu N101.
Trong một lần thám thính tình hình, cấp trên điều về cùng hoạt động với ông một người mang biệt hiệu N102. Đêm đó là một đêm xảy ra giao tranh ác liệt trong vùng tạm chiếm của giặc, sự càn quét đến từng lá cỏ khiến cho tất cả đều tướp táp, tanh tưởi mùi chết chóc. Người bạn N102 của ông trong đêm đó đã hy sinh. Ông bị thương rất nặng, thoi thóp nằm trên vũng bùn lầy và máu. Khi trời hừng dậy, một tốp lính giặc càn quét lại khu vực này chúng nhặt xác đồng nghiệp và tìm thương binh. Ông đã rất tinh ranh nhặt chiếc áo của người lính chết nằm bên cạnh khoác lên mình chúng tưởng ông cùng phía đã mang ông về chăm sóc vết thương tại trạm quân y. Do ông bị thương nhiều chỗ lại bị thương nặng nên khi chúng hỏi, ông đều chỉ gật hoặc lắc. Trong số những người thường xuyên qua lại, ông biết người tên Huân khét tiếng làm chỉ huy ở đây. Vài lần qua lại tên Huân đã có nghi ngờ ông. Bằng linh cảm sắc bén, ông biết điều đó và trong khi sơ hở ông đã trốn thoát được ra ngoài với sự giúp đỡ của một y sĩ.
 Với những vết thương còn đau đớn trên cơ thể ông không thể đi lại thoải mái được, ông nhờ một đơn vị bộ đội tìm lại người chỉ huy của mình, cái khó cho ông là ông cũng không biết tên chỉ huy và cũng không biết đơn vị đóng ở địa điểm nào vì mỗi lần nhận nhiệm vụ đều ở một địa điểm khác nhau, liên lạc với nhau bằng việc ra ám hiệu và nhận ám hiệu, lại không phải nhận nhiệm vụ với một người.
 Khi đó là những ngày chiến dịch đang gấp gáp, chuẩn bị Tổng tiến công và nổi dậy năm 1975 nên người chỉ huy đơn vị mà ông nhờ đó cũng không có thời gian giúp ông. Không bao lâu sau, Miền Nam hoàn toàn giải phóng.
Miền Nam giải phóng những người chiến thắng mang niềm vui về cho gia đình, cho làng quê. Ông cũng hòa trong dòng người trở về mang theo niềm vui chiến thắng.
  Trong lá đơn ông trình bày với Ban chỉ huy quân sự rất tỉ mỉ, chi tiết nhưng mãi mà người ta vẫn chưa tìm được ai là người làm chứng cho ông, rằng ông từng làm chiến sĩ biệt động hay nói một cách công bằng thì ông là người lính. Mới kỳ lạ, ông đi bộ đội là thật, ông bị thương cũng là thật nhưng lại không đủ bằng chứng để khẳng định ông là lính???
  Khoảng gần một năm sau, người ta báo cho ông lên nhận diện. Thì ra một cựu chỉ huy tình báo Trung ương cục nhớ có biệt hiệu N101, để nhận diện thì N101 có một vết bớt màu tro sau tai trái bằng đầu đũa ăn cơm. Khi ông lên, người ta kiểm tra đúng như vậy.
Vậy là, sau gần ba mươi năm ông mới được công nhận mình là thương binh.
 Ngày cầm cuốn Sổ thương binh còn thơm mùi mực, ông đặt lên ban thờ mẹ mà khóc như một đứa trẻ, dường như mẹ ông cũng cảm nhận được điều đó nên ngọn nến cứ cháy phù phù…
  Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dồn nén đến nay ông được minh oan để sống cuộc sống của một người lính.
4.
  Khi con trai của ông là Hòa học xong Đại học Y khoa và làm bác sĩ trong một bệnh viện lớn ở phía Nam, anh đã xây dựng gia đình riêng.
 Ba vợ anh bệnh nặng, anh muốn bố mẹ anh gặp mặt thông gia một lần,  anh khẩn khoản mời ông bà vào chơi và nhân tiện thăm thú lại nơi ông từng chiến đấu rồi bị thương, cũng để bà biết được thời trẻ ông đã đi quãng đường dằng dặc đó thế nào.
  Gói mấy thang thuốc cắt được ở nhà Thầy lang, ông như sực nhớ mới bảo bà:
-         Bà sang cắt thêm mấy thang thuốc bổ cho ông thông gia xem nào, biết đâu
dùng thuốc tây không hợp và không tốt bằng thuốc lang.
 Bà lại te tái đi.
 Sau khi dặn dò vợ chồng anh Bình, ông bà khăn gói về Hà Nội để hôm sau kịp chuyến bay vào nam. Lần đầu tiên được đi máy bay, cũng là lần đầu tiên ông thấy chiều dài của đất nước mình sao mà “ngắn” thế… Chỉ hơn hai tiếng đồng hồ ông, bà đã có mặt ở thành phố Sài Gòn hoa lệ. Bỗng ông dàn dụa nước mắt nhìn và nhớ lại thảm cảnh trong những năm đã qua, cũng nơi này giờ đổi mới nhiều quá, nguy nga quá và hoành tráng quá. Phút chốc, trong tâm trí ông đan xen hai viễn cảnh vào một, ông như người mộng du xót xa thời chiến tranh và ngây ngất trong ngày hôm nay. Lâu lắm sau, ông mới trở về thực tại, bước lên chiếc xe con sang trọng mà ông cũng không thể tin nổi chiếc xe đó là xe của con trai ông.
  Ngày hôm sau, công việc đầu tiên của ông bà là vào viện thăm thông gia. Ông, bà thông gia cũng là chiến sĩ cách mạng, thực ra khi đó tại mảnh đất này, mảnh đất hứng chịu chiến tranh nếu không theo Cách mạng thì cũng theo lính Cộng hòa chứ đâu có ai được ở yên.
  Một bệnh viện hoành tráng, nguy nga đầy đủ trang thiết bị, ông bà bước vào bệnh viện mà tưởng như lạc vào mê cung, bà thấy rất lạ nên đến đâu cũng đứng lại nhìn. Ông tỏ ra sành sỏi hơn nên cũng không ngần ngại mà giải thích cho bà từng thứ một, có thứ ông biết nhưng có thứ ông cũng không biết.
Hai ông bà thông gia gặp nhau, vòng tay ôm thân thiện. Đang trong bệnh viện nhưng hai ông chuyện và cười không dứt, thấy cuộc nói chuyện vui, bệnh nhân khác cùng phòng cũng xen vào góp chuyện.
Bỗng ông Thắng chững lại khi chạm ánh mắt của người đàn ông vừa chuyện. Ông kia cũng chững lại giây lát…
-         Ông là? – Ông bệnh nhân hỏi …
 Ngập ngừng như là cố để khẳng định lại người đối diện, dù đã hơn ba mươi năm nhưng họ không thể quên nhau… Cả ông Thắng và người đàn ông kia dừng đúng chỗ cần dừng, nhưng rõ ràng cả hai đều hiểu họ nhận ra họ là ai… Đôi mắt của ông Thắng chùng xuống nhưng bao dung hơn lúc nào hết. Ông cười, cái cười hiền lành như người nông dân gặp bạn :
-         Ông Huân, tôi nhớ ra rồi.
  Ông Huân giật bắn mình, mất hết thần sắc từ khi nghe ông Thắng gọi đúng tên. Nhưng ông thông gia đính chính lại:
-         Đó là ông Huấn, ông Huấn ông thông gia ạ.
 Ông Thắng lại cười thật thà:
-         Đúng đúng rồi tôi nhầm ông Huấn…
 Từ khi đó, ông Huân tỏ ra hết sức lóng ngóng, đôi mắt thất thần, cả thân ông đều run rẩy, giọng nói cũng bỗng không tròn. Biết và hiểu nỗi sợ hãi của một người vốn không là bạn, ở tuổi gần đất xa trời này, ông Thắng chủ động đến bên ông Huân rủ ông đi dạo quanh bệnh viện. Từng cơn gió rất nhẹ của buổi chiều tà khẽ rung lay tà áo mỏng mảnh, lật phía trong tấm áo ấy của ông Huân cũng có một vết thương. Có lẽ để có được vết thương này ông Huân cũng từng rất đau đớn. Hai ông ngồi bên nhau mà không biết bắt đầu từ đâu để được một câu chuyện… Đôi mắt đượm xa lắc, ông Thắng hỏi thăm ông Huân về gia đình, con cái và cuộc sống. Ông Huân chỉ trả lời các câu hỏi rất dè dặt. Ông lặng đi bởi những cơn ho khan cứ khằn khặt tự lồng ngực đẩy lên. Ông Thắng xoa vùng lưng và đấm nhẹ nhàng cho “bạn”. Ông Thắng đắng lòng không thể nào ngờ được ông Huân lại được điều trị ở khu A, khu điều trị đặc biệt, ông không muốn hỏi ông Huân vì sao nhưng công bằng mà nói thì ở đời nhiều lắm, những thứ không thể ngờ. Dứt cơn ho, ông Huân nắm bàn tay ông Thắng nhìn sâu vào đó bằng đôi mắt van lơn, một sự cầu xin thảm hại :
-         Tôi….
Thì lại đến một cơn ho, nhưng ông cố nói cho hết câu nên những tiếng sau trở nên vô cùng méo mó:
-         Mong ông rộng lượng …
 Ông Thắng lại vuốt lưng ông “bạn” già:
-         Tất cả chúng ta đã chiến thắng, gần bốn mươi năm mọi thứ đã lùi quá xa,
ông Huân ạ… Ông hãy yên lòng…
 Hoàng hôn màu nham thạch giăng giăng ôm trọn phía chân trời, đèn đường lác đác thắp sáng, từng con bướm đêm ve vẩy, chọc ghẹo chao đèn, tiếng rao lanh lảnh của những người hàng quà rong ào ã… Thành phố về chiều bỗng xao động bâng khuâng.
Ông Thắng đứng dậy, cẩn thận dìu ông Huân về phòng.
  Từ sau hôm đó, bệnh tình của ông Huân cứ nặng dần lên. Người ta kết luận do tuổi cao nên sức đề kháng kém…có lẽ không hề sai. Những ngày này, ông Thắng cũng luôn bên canh ông Huân, coi như bạn “chiến đấu” cùng thời gặp lại nhau, các con ông Huân biết điều đó mừng khôn tả vì theo chúng thì “bạn” của bố không còn một ai cả… Nhưng sức khỏe của ông Huân cứ yếu dần, cho đến một ngày ông không còn gượng dậy được nữa.
  Đám tang của ông Huân được tổ chức chu đáo lắm. Điếu văn đọc cho ông như bài văn được điểm 10. Không biết là người ta lấy từ đâu để có được thành tích mà kể lể.
 Dứt bài điếu văn, người ta mang lá cờ Tổ quốc đỏ tươi, năm cánh của ngôi sao vàng rực rỡ phủ lên chốc quan tài thể hiện một người con có công với Tổ quốc. Lúc này ông Thắng ào tới, hai hàng nước mắt đầm đìa, ông thu lá cờ lại, ôm lá cờ trong lòng, ông nức nở:
-         Huân ơi! Cậu hãy ngủ yên, hãy thật thanh thản nơi chín suối và siêu thoát
bình an, riêng lá cờ này, lá cờ thiêng liêng của tổ quốc là máu thịt của những người cộng sản thì không bao giờ cậu được phép nằm trong đó… Huân nhá! Cả tớ và cậu đều hiểu rất rõ điều đó mà.
    Tiếng quân nhạc lại du dương đưa tiễn người quá cố về miền cực lạc.
                                                                   Ngày 30. 7.2013

                                                                             N.T.D






Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

2013!

     Một năm chắc.... buồn!
Chuẩn bị đón xuân 2013 HD đã bị những trận đâu khủng khiếp bởi viêm răng rồi áp se hàm mặt hành hạ, có ai chịu cực hình đau đớn như HD chỉ chưa đầy tháng mà có đến 20 ngày ở viện... Ngày hôm qua đã thanh toán xong 2 cái răng viêm tủy hàm dưới và 1 cái răng sứt hàm trên (đều là răng hàm) ... Không biết trận đau này đã là hết chưa đây....
Nhưng kệ, nay HD mời các bạn ngắm cảnh những cành đào phai rất đẹp của vùng cao HG mà hD chôm được trên mạng... Xin đừng ai kiện HD nhé!
Hoa đào theo chân em vào tận cửa cùng mẹ đón xuân
Hoa đào chen trong ngôi nhà cổ trong phố cổ

Hoa đào chen hoa mận...
Mùa xuân vùng cao HG rất đẹp có dịp chúng ta cùng đi vãn cảnh nhề!!!
Đón 08/3 MHD xin được chúc tất cả chị em thật hạnh phúc, xinh tươi và luôn giữ mãi nụ cười thường trực. 
Đón ngày 08 thật vui vẻ, ý nghĩa.



Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Ánh mắt trong ảnh Ma Tuyên.



                   NHỮNG ÁNH MẮT TRONG ẢNH MA TUYÊN.
                                                               THÙY DUNG
      Ngày rảnh rỗi, tôi vào trang của Ma Tuyên và ngắm những bức ảnh của anh đã chụp. Tôi đã bị những ánh mắt trong một số bức ảnh của anh cuốn hút, khi đã đóng trang mạng lại nhưng dường như những ánh mắt cứ ám ảnh, hiển hiện trong tâm trí, những ánh mắt ngời ngời xúc cảm mang một thông điệp như một lời thì thầm của cuộc sống.
 Bức ảnh đầu tiên khi chỉ vừa nhìn tôi đã bị mê hoặc đó là bức ảnh cụ bà dân tộc H'Mông. (Bức này tôi đã xin anh làm Avata cho Blog của mình). Trong bức ảnh, ánh mắt của cụ bà là một thông điệp về tinh thần lạc quan với cuộc sống. 
Ma Tuyên đã chọn đúng khoảnh khắc khuôn mặt cụ bà vừa ngước lên cười mỉm,  ánh mắt reo vui cười cùng khoé miệng. Nhìn tấm ảnh bỗng thấy cuộc sống của chúng ta yên bình đến chứa chan.
 Cũng là chân dung "một đôi mắt".
Bức ảnh em bé bum khăn che kín gần như cả khuôn mặt, chỉ còn đôi mắt ngời lên, rực sáng được lồng trong tấm khăn màu hồng nhạt, ánh mắt càng tôn thêm một vẻ rất khó "đọc" tình cảm trên bức ảnh... Một ánh mắt vời vợi ư? Không đúng... Một ánh mắt có "điểm chốt" ư? Cũng không đúng... (Như Ma Tuyên nói thì bức ảnh này anh chụp em bé ở chợ gần tan của một phố vùng cao Hà Giang)
 Em bé nhìn gì giữa chợ phiên đã tàn chỉ lác đác những chú ngựa, vài người vừa đi vừa chuyện hình như đâu đó còn có người say, cái duyên của những cô vợ là tự hào  khi thấy chồng được say rượu ở chợ chứng tỏ anh là người rất giàu tình cảm, được mọi người yêu mến. Nhưng còn ánh mắt của em... Một ánh mắt không điểm chốt, không vời vợi... Phải chăng em đang nhìn về tương lai xa xôi... Với niềm hy vọng bằng một ánh nhìn đau đáu nhưng lại bao dung, một ánh nhìn không đường đột.
  Trong chuyến đi Na Hang, anh đã chụp bức ảnh một chị nuôi cả ở hồ thủy điện, đôi mắt vẫn là đề tài chủ đạo để anh khai thác, dồn cả tình cảm và tâm huyết vào bức ảnh. Chị nhìn, cái nhìn xa vời vợi, man man nhưng lại hiển hiện sự tươi tắn của khuôn mặt chất phác. Ánh mắt chất chứa một nỗi niềm lại không thể đoán định bằng lời nói mà chỉ có thể cảm nhận qua bức ảnh mà thôi.
    Chiếc nón mỏng nhìn xuyên thấu với một lỗ thủng càng tăng thêm vẻ "kiêu" của bức ảnh, thực tình nếu được sắp xếp và thiếu một "tầm" chắc hẳn anh đã không chụp chiếc nón thủng này...
    Một bức ảnh nữa, ánh mắt đau đáu của cụ ông nhìn “xoáy” vào người cầm máy… 
Dường như thông điệp cụ ông muốn gửi gắm trong bức ảnh của Ma Tuyên, thời trai tráng ông là người đàn ông phong độ lắm đấy nha…
  Một phần trong kho ảnh của Ma Tuyên là những bức ảnh chụp các em bé.
Đây là bức ảnh em bé người Dao Đỏ ở Cao Bình.
 Nhìn bức ảnh này ai đó lại không muốn cười cùng em nhỉ?
Bức ảnh mang đến cho người xem một tình cảm rất thân thiện, cái cười hồn nhiên, vô tư, trong trẻo của tuổi thơ làm cho cuộc sống ấm áp hơn.
 Những bức ảnh Ma Tuyên đã chụp không có sự sắp sếp, anh rất khéo chọn khoảnh khắc và tìm đề tài. Các bức ảnh của anh thể hiện ánh mắt, cái nhìn khác nhau của mỗi nhân vật và thời khắc. Mỗi góc độ, ánh sáng và cảnh vật đều mang hơi thở cuộc sống tràn trề. Những khoảnh khắc đó là những khoảnh khắc “Trời cho” mà anh “chộp” được đúng thời điểm.
   Mỗi bức ảnh của anh là một khám phá riêng không trùng lặp về đề tài. Mỗi bức ảnh mang một thông điệp, mang một màu sắc và tiếng nói rất riêng, mạo muội cho tôi được gọi đó là một phong cách rất Ma Tuyên.
                                                                               Ngày 18/01/2013
                                                                               Nguyễn Thuỳ Dung

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Lại chuyện nhặt...

Cần vật mốc!
Một hôm HD chôm được câu chuyện của hai người phụ nữ chuyện với nhau... Theo như HD đoán qua nét mặt và câu chuyện thì họ là những người hiểu quá rõ về nhau về tất cả từ thói quen đến sinh hoạt của cuộc sống.
Người nhỏ tuổi hơn cúi mặt ngậm ngùi chỉ cười nhếch nhếch mép.... Người lớn tuổi hơn nắm tay vẻ rất chi là cảm thông:
- Thôi em ạ... Đúng là cũng chẳng tốt nhưng thôi... Trông lên cũng chẳng bằng ai nhưng trông xuống cũng chẳng ai bằng mình...
Nghe rồi HD cứ thắc mắc suốt mà cũng chả biết thắc mắc với ai cả thôi thì viết lên đây ai biết chỉ giùm HD nha: Trông lên thì lên đến đâu,  lấy gì làm vật mốc? Còn trông xuống thì xuống đến đâu dừng lại? Vật mốc là vật nào?
Heeeeeeeee..hé.....hé..

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Chúc mừng năm mới!

Đón chào năm mới 2013, MHD xin chúc tất cả các bạn một năm thành công và may mắn!

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Chuyện nhặt


Ngày hôm nay MHD nhặt được trên đường hai câu chuyện: Khôn nhất và Ngu nhất.
1. KHÔN NHẤT:
Một Kẻ nọ có "đi đêm" với một người, khi bị phát hiện anh ta rất khôn ngoan cãi sống cãi chết (hay là cãi cho bằng chết cũng được) rằng anh ta là người cực kỳ "Trong sạch" Bằng chứng là không có ai bắt được anh ta "Trai trên gái dưới" bao giờ...
2. NGU NHẤT.
Hai con gà bị xổng khỏi lồng, vì đã bị nhốt với thời gian dài nên khi ra khỏi lồng thôi thì chúng tha hồ mà chạy, mà nhảy...
Ban ngày thả gà có giời đuổi vậy mà anh ta vẫn đuổi... Đuổi riết rồi cũng bắt được con gà trống hắn đưa cho vợ, vợ lại không cho vào lồng mà thả ra nơi đi quanh quẩn mà không đi xa được cho nó khỏi cuồng cẳng, anh ta không ngớt lời chửi vợ : Người gì mà  NGU thế không biết, nhốt con gà trống vào lồng để con gà mái nó nhìn thấy con gà trống nó sẽ vào theo... He..he..(Viết đến đây HD dừng lại cười tí đã)
     Anh ta cứ đứng đấy trông con gà mái cho đến tối không còn nhìn thấy gì mà ... lạ là không biết con gà mái ấy đi đâu, thế mới tài chứ?
    Mặt hằm hằm,  đằng đằng sát khí vừa bước những bước như voi nên anh ta vừa đổng lên: "Sống với cái người Ngu nó bực lắm"....
   Giờ thì MHD nhớ lại câu chửi mát của Thầy giáo thủa Vỡ lòng:
                              "Thiên hạ có lắm người ngu
                       Người ta đi cải tạo lại cứ bảo người ta đi tù..."
       Thiên hạ xem ra cũng thật buồn cười.
 Người ta khôn _ không ai khôn kiểu ấy.
 Người ta ngu _ cũng không ai ngu kiểu ấy!

  • Phượng Đại
    28 này chương trình lên HG Cơ quan anh lại thay đổi có lẽ sang xuân. Sang xuân mà lên Cao nguyên đá có lẽ thích hơn vì lúc đó hy vọng hoa đào, hoa mận sẽ nở trắng rừng, tôn thêm nét đẹp những cô gái Mông...!
    • MUAHOADE
      Em ở trường hôm nay mới về, nhẩm tính ngày mai anh lên đến TQ vậy là lại đợi sang Xuân ha anh? Lâu nhỉ?
      Qua TQ thì ới em nhé chứ đừng có mê mải với Mận với Đào lại quên béng mất em..he..he..
  • Mìtôm Hâmhâm Hồngcông...
    Thiên hạ có lắm người ngu
    Người ta đi cải tạo lại cứ bảo người ta đi tù..."
    ĐÚNG LÀ BỊ HÂM NẶNG RỒI CHỨ NGU GÌ BÁC 
    • Mìtôm Hâmhâm Hồngcông...
      Lúc chưa thấy ảnh Chị, nhìn Avata em cũng nghĩ Bác dân tộc nào đây ta 
      Em cảm ơn Chị, vậy mà lâu lâu cũng có người chửi đó Chị ạ 
      Em cũng sưu tầm về để ngắm, ai có nhu cầu thì lấy
      Em chúc Chị vui vẻ HP nhá
  •  Bình luận riêng
    • BẠCH DƯƠNG _QT
      Đi chơi nô en thôi em ơi ! Bỏ lại sau lưng mọi điều lo lắng nhé ! Chúc giáng sinh an lành nhé em ! Hi hi
      .
      http://i856.photobucket.com/albums/ab121/roro1408/Thiep/fotos-papa-noel.jpg
      • MUAHOADE
        Em cảm ơn chị nhe, em nhận được quà rồi!
    • Bantaysach
      Câu chuyện đầu hình như em hơi "cạnh khóe"  với cái biệt danh của anh! Nhưng anh đếch sợ vì "cây ngay không sợ chết đứng" mà chỉ sợ em đứng chết v..
      • MUAHOADE
        Hì... Ai lại cạnh khoé anh nhỉ? Em thấy nó hay hay nên ghi lại đó thôi... Nhưng cũng phải công nhận hắn khôn....kiểu khôn...khộn...he..he..
    • Thuyhung30475
      Mình qua kiếm địa chỉ mới của HD nè!
      • MUAHOADE
        Địa chỉ đó Thuyhung có vào được nhà không?
    • Nhật Thành
      Cái bà già náy đến lạ. Người ta lo ngày tận thế, vậy mà lọ mọ đi tìm chuyện thiên hạ!
      Có nhà mới chưa MHD ơi!
      • MUAHOADE
        @ Nhật Thành: Lo làm gì chuyện tận thế vì nếu có chết mà chết tất cả thì mình vẫn coi như đang sống nhăn đó chứ sao... he..he... Có nhà mới rồi như..
    • Songhong
      Hi hi k khôn, k dại lại dở dở ương ương....HD ới ...chị đây cời tít cái đã ha...
      • MUAHOADE
        Kiếm được nhiều tiền rồi cũng đi TQ 1 chuyến chứ nhể... he..he.. Măng đắng nhiều lắm rồi...