Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Câu chuyện bên bàn trà


Những câu chuyện bên bàn trà 
                              của cha tôi và bác Mai
Tôi sẽ ghi lại theo trí nhớ của mình những câu chuyện của bác với bố tôi mà khi đó chúng tôi còn là những đứa trẻ chỉ được ngồi quanh chiếu điếu đóm cho bố tôi và bác hút thuốc lào kể chuyện.  
 Giới thiệu qua về bác:   
Bác tên Nguyễn Văn Mai cao khoảng 1m70 nặng khoảng trên dưới 100kg. thời trai trẻ bác phục vụ cho Quân đội Pháp - làm lính dù, sau khi “cải tà quy chính” bác trở về làm ruộng như bao người dân lao động khác không bao giờ nhắc lại những việc làm sai trái khi xưa. Bác là người có trí nhớ tuyệt vời và có rất nhiều các câu chuyện bác đã kể, dù bây giờ tôi đã gần nửa đời người vẫn chưa tìm thấy người đã kể chuyện như bác và bố tôi. Những câu chuyện đến giờ tôi chỉ còn bập bõm khi nhớ, khi quên..Mặc dù đến nay cả bác và bố tôi đều đã trở thành Người thiên cổ, hy vọng rằng ở nơi cực lạc xa xôi ấy bác và bố tôi vẫn cùng nhau bên bàn trà, thuốc lào vẫn chuyện Thời sự như khi còn sống trên dương gian.  
1.     Vào khoảng những năm 1978-1979 khi đó các tuyến đường vùng cao rầm rộ chiến dịch làm đường cho liên thông các tuyến mà chủ yếu là sức người, huy động công dân đủ tuổi làm nghĩa vụ đối với Tổ Quốc. Con trai bác đủ 18 tuổi nhưng do sức khỏe yếu nên khi có giấy gọi đi dân công, bác đã đi làm thay cho con. Làm tuyến đương Nghĩa Lộ (Yên bái). Hai hôm sau thấy bác khoác ba lô về.  Đến đầu làng bác đã kể oang oang: “ Đi làm được buổi đầu tiên, đén ngày thứ hai, buổi trưa cậu chỉ huy nhìn chậu cơm cho một mâm 6 suất ăn thách đố: Ai mà ăn hết được 6 suất cơm và thức ăn trong mâm thì không phải làm nữa mà được giải quyết cho về ngay, bằng ấy người có mặt đều đồng tình với chỉ huy... bác nhận lời, ăn một mạch ... xong... bác đứng dậy và chào mọi người rồi khoác ba lô lên đường ra bắt xe để về.  
2.     Năm 1979 chiến tranh biên giới bùng nổ, con trai bác lên đường làm nghĩa vụ. Mấy tháng sau bác mua được mấy lạng Thuốc lào Vĩnh Bảo (Hải Phòng) loại đặc biệt, bác gửi qua Bưu điện làm quà cho con , cho anh em trong đơn vị của con... khổ nỗi khi quà đến nơi thì con bác đã chuyển đến đơn vị khác, thế là Ban chỉ huy Quân sự nơi cũ nhận và gửi theo BCH quân sự huyện YS gửi lại cho gia đình.... Ngày giấy báo lên nhận bưu phẩm đã là mấy tháng sau rồi...Bác thì không biết đi xe đạp nên cuốc bộ đến tận huyện đội ( Cách nhà chừng khoảng gần 30 cây số) nhận lại gói quà, khi mở ra thì thuốc lào đã mốc xanh, mốc đỏ.. bác bảo: Mình vẫn phải lên đó nhận lại dù không còn dùng được thì cũng là mình đã nhận chứ mình chưa nhận thì các anh ở đó cũng không dám vứt đi...       
                        P/S (Thật là một cách nghĩ đầy trách nhiệm)...
3.     ĐÀN BÀ DÁM GIẾT CHỒNG NHƯNG ĐÀN ÔNG KHÔNG DÁM GIẾT VỢ.
Một ông quan nọ có thú vui đi câu cá., mỗi buổi chiều ông đều ra bến sông đó ngồi thả cần vừa câu vừa ngẫm sự đời có khi nhiều buổi chiều câu chả được con cá nào nhưng chiều nào ông cũng vẫn ngồi câu ở đó. Ông quan sát thấy trong một lỗ dưới một hốc cây có một gia đình nhà cua cư ngụ... Bình thường thì vẫn hai vợ chồng cua vui vẻ mỗi buổi chiều sau khi kiếm  ăn trở về nằm gọn gàng trong hốc... Một thời gian sau cua cái mang bụng trứng, lúc này thì chỉ mình cua đực đi kiếm ăn, cua đực cần mẫn mang thức ăn về cho cua cái cho đến ngày bụng trứng của cua cái nở một bầy con,  cua bố vẫn làm công việc kiếm thức ăn mang về cho cua mẹ và các con,  những con cua con bò dần lên cua bố và cua mẹ,- gia đình nhà cua thật hạnh phúc. Cho đến khi cua bố đến ngày lột xác, không thể đi kiếm được thức ăn mang về cho vợ và các con...một ngày, đến ngày thứ hai thì cua mẹ và các con đã xúm vào ăn thịt cua bố... Chính cách sử sự của gia đình nhà cua nên ông quan nọ đem thử với tình cảm con người.  Ông đem chuyện nói với vua và đề nghị vua ra một sắc lệnh ban bố toàn thiên hạ...Cho sứ giả loa truyền khắp nơi...Ai mà mang được đầu của vợ (hoặc chồng) của mình đến cống cho nhà vua thì người đó được ban thưởng rất lớn còn nếu đăng kí mà không thực hiện được sẽ bị chặt đầu.....Rồi sứ giả cũng lan truyền đến vùng đất nọ.    
Trong vùng đó có một gia đình vợ đau yếu liên miên mà lại con đàn 7, 8 đứa.. Nghe loa truyền vợ kéo chồng, nói; “Tôi thì yếu, nhà nghèo, con lại đông cuộc sống khổ cực đè nặng lên vai mình, mình hãy ra đăng kí với sứ giả đi, sau khi tôi chết, có tiền nhớ cho các con ăn học thành tài, mình còn khỏe mạnh, mình phải nuôi dạy các con đến nơi đến chốn mong cho đời các con sau này khá giả không còn lam lũ cực khổ như đời chúng ta. Hãy để cho tôi được chết...” Lúc đầu anh chồng không đồng ý nhưng vợ thuyết phục, cuối cùng anh cũng bằng lòng, gọi sứ giả vào nhà đăng kí, hẹn đúng ngày giờ sẽ mang đầu của vợ đến cống cho nhà vua. 
Ở làng bên khi nghe được loa truyền của sứ giả thì một thiếu phụ nọ còn đang lưỡng lự... Đêm đó đem chuyện nói với nhân tình, nhân tình ủng hộ thế là sáng ngày hôm sau người đàn bà đăng kí.
Thấm thoát đã đến ngày hẹn mang đầu đến cho nhà vua.  
Hai vợ chồng anh nông dân nghèo đã chuẩn bị mài một con dao thật sắc, người vợ nói với chồng: Em sẽ nằm cho các con ngủ kê đầu ra ngoài, mình chỉ việc chém mạnh tay là đầu sẽ rơi xuống đất... Mà hãy làm việc này khi các con đã ngủ thật say đấy nhé! 
Anh chồng cầm dao sác lẹm lên nhà, bần thần nhìn vợ nằm đó, các con ôm quanh mẹ ... Anh cứ giơ dao lên rồi lại hạ xuống suốt cả đêm mà anh không thể chặt đầu vợ được...Đến sáng, thấy chồng quỳ dưới chân giường khóc lóc vì không đủ can đảm giết vợ cũng đồng nghĩa là anh sẽ phải chết trong ngày hôm nay... Sau khi dặn dò, trăng trối với vợ con, anh đến gặp nhà vua xin chịu tội chết..     
Người đàn bà nọ buổi tối hôm đó mời tình nhân về nhà ăn cơm, uống rượu, và chuốc cho chồng thật say.... sau khi chồng đã quá say không còn biết gì nữa thì người đàn bà với tình nhân chặt đầu chồng... Sáng sớm hôm sau mãn nguyện đem đầu chồng đến nhà vua lĩnh thưởng....      
Nhưng người đàn bà đó đã bị tống giam còn anh nông dân kia thì được trọng thưởng..           
 Người quan nọ kết luận một câu rằng: 
"Đàn bà thì dám giết chồng nhưng đàn ông không dám giết vợ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét