Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Email cho em

Gửi cậu nhóc của chị!
         Mặc dù em đã 40 tuổi nhưng chị vẫn muốn gọi em bằng cái tên thân mật , chị gọi em suốt từ thời thơ bé.
          Lạnh cóng, rả rích mưa và những cành đào trơ mầm nụ trăng trắng, phơn phớt nhưng chưa thể bứt ra khỏi lớp áo rất mỏng, nó còn chờ đợi tia nắng đầu năm ấm áp mới bung hoa... Vẫn trên con đường gập ghềnh chị đến trường, nhận được điện thoại của em, giọng em hôm nay tròn trịa mùi hạnh phúc, một giọng nói không run rẩy, không bối rối, không e dè... "Chị ơi! Em lấy vợ..." _ "Vậy sao, chị chúc mừng em nhưng lát về chị điện sau nha!"... Trong khi tắt máy, chị còn nghe được một giọng nữ "nhanh lên anh!"... Chị đoán chắc là em cũng đang chuẩn bị đi đâu đó.
 Em lấy vợ... Chị chúc mừng em!
 Nhưng từ khi nghe thông báo của em chị không thể tin cho dù đó là sự thật.
         Ngày vợ chồng em ra tòa, em không than van hay kể tội vợ, trong đôi mắt buồn đến nao lòng, em nhắc đi nhắc lại lý do duy nhất : "Càng sống cùng nhau, càng cảm nhận hai vợ chồng là hai hướng nhìn khác biệt không thể tìm được tiếng nói chung nên ly dị là giải pháp duy nhất để hai người còn có suy nghĩ tốt về nhau..." Chị tin em, đôi mắt cương nghị em nhìn vào sự thật mà nhận nuôi cả hai đứa con không cần sự đóng góp của vợ.... Đôi mắt em sáng rực khi cả hai đứa con của em không đứa nào nhận ở với mẹ...Ra khỏi tòa, ba bố con em dắt nhau vào quán nước, đôi mắt em bao dung khi nhìn vợ cũ ngồi sau xe kẻ tình địch... Chị đã từng nói với em: Hai lần em tha thứ cho vợ đã là quá nhiều chứ không thể  một điệp khúc "Xin lỗi_ Tha thứ..." Lặp lại đến lần thứ bốn, thứ năm. Em đã mải mê làm lụng vất vả xa nhà kiếm tiền để vợ nhơ nhởn theo giai... Em cười buồn.
Những ngày đó, còn nhớ em đã nói với chị thế nào không? Em sẽ nuôi các cháu bằng bạn bè , cho đến khi các cháu trưởng thành, yên bề gia thất khi đó em mới lấy vợ, em sẽ chọn một người vợ phù hợp với hoàn cảnh của mình... Mắt em chứa chan yêu đời.
          Rồi công việc làm ăn kiếm tiền cuốn em theo các hợp đồng và công trình nên em xa nhà biền biệt, có khi cả tháng trời em qua nhà ngủ với con một đêm. Nhìn bố con em quấn quýt chị thấy cuộc sống của em hạnh phúc biết bao, con gái lớn của em mới chỉ học lớp 10 đã hoàn toàn thay em để chăm lo cho thằng em học lớp 9, chị thấy an lòng... Khi đó, đôi mắt em thật hãnh diện.
 Trước bao xô đẩy, cám dỗ của cuộc sống nhan nhản xung quanh, em không hề sa ngã... Trong làm ăn, khi thuận buồm xuôi gió, khi éo le phức tạp em luôn vững vàng mà huy động toàn bộ trí lực để giải quyết, chị khâm phục em.
         Khi hai đứa con của em lần lượt bước chân vào giảng đường đại học. Em mừng lắm báo chị đầu tiên và không ngớt một nụ cười thường trực, em đang hãnh diện, mà không hãnh diện sao được bạn bè con em có đứa còn đầy đủ cả cha, mẹ còn không cho con đi học được, chị mừng cho các cháu và lại rất thương em!
Trong ngày liên hoan cho các cháu, chị đã nói : Em hãy thu xếp công việc, giờ cũng không còn trẻ nữa mà sức khỏe là quan trọng, bốn mươi tuổi, tóc em đã bạc hết rồi, em hãy quay về cơ cấu lại khu vực của nhà để làm kho bãi, việc đã làm được thì chị tin ở đâu em cũng làm rất tốt.... Em nghe chị nhưng em nói, em cần có thời gian để thu xếp công nợ, cả người ta nợ em và em nợ người ta.
        Chị thương em, chị luôn tin tưởng ở em và khâm phục vì em là người đàn ông theo đúng nghĩa. Mạnh mẽ, chính trực, mềm dẻo, biết sống và biết yêu thương,có trách nhiệm ngọn ngành mọi nhẽ. Đã có nhiều người đem lòng yêu thương em thực sự, trong số đó em cũng từng nói với chị nhưng chị là thế, chị đã nói nếu chị là mẹ chồng thì chọn con dâu rất khắt khe... Nếu đến nhà nấu cơm, rửa nồi mà không rửa vung thì chị cũng không chọn...Em hùa theo, nếu chải tóc ở trong nhà chị cũng loại đúng không? Đúng một người con gái ý tứ cũng không thể xổ tóc mà đứng trước gương chải đầu.... Hai chị em cười xòa nhưng lời nói của chị là lời nói thật. Nhưng chị đã nói hoàn cảnh của em, em không thể 
dễ dàng để vợ chọn em mà phải là em chọn vợ... Em hãy để cho vợ của em thấy rằng, trong mọi hoàn cảnh em vẫn là người đàn ông mạnh mẽ em biết chưa?
       Chị chưa biết vợ em chọn thế nào, chị cũng chưa biết với con mắt tinh tường của em chọn có đúng người em cần tìm không? Nhưng chị thấy em quá vội vàng, mới đây thôi còn chưa đến một tháng, em chưa hề nói gì với chị là em đã có bạn...
Chị luôn tin tưởng sự lựa chọn của em nhưng chị cũng phải lưu ý em, món nợ của em với các con sẽ là lớn lắm nếu người vợ kế của em không hợp lòng các con, muốn mọi sự trôi chảy em hãy đưa bạn về, gần gũi làm quen với gia đình, em hãy nhớ rằng em là trụ cột và em không thể mắc sai lầm một lần nữa..Chị biết, em không thể sống một mình nhưng người em tìm làm vợ phải là người xứng đáng, em có thể lấy người hơn tuổi em, không đẹp lộng lẫy nhưng không quá xấu, có thể người ta cũng nặng gánh như em nhưng phải là người biết cùng em vun đắp và xây dựng, biết nhìn nhận cuộc sống, biết khi nào nín nhịn, khi nào nên có chính kiến và khi nào hoàn toàn không được phép có ý kiến...
       Hãy đưa cô ấy về gặp chị, chị hy vọng chị sẽ là vị giám khảo chính trực chấm điểm không thiên vị người xứng đáng để em trọn đời sánh bước cùng người ta....
       Rất thương yêu em trai của chị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét