Cho mình!
Em bước xuống đường
Đèn vàng bắt đầu bật
Chạm vạch sơn đã màu đỏ mất rồi
Trong dòng người tấp nập trôi nơi đâu?
Vặn tay ga.. không biết mình nên đi hay ..không...?
Lưỡng lự , ngập ngừng....
Không một tiếng gọi,
Không một âm thanh
Trong trái tim... găm nỗi cô đơn!!!
Ta bỗng thấy mình sao mà lạc lõng
Giữa đông vui.... Có một mình xa lạ...
Rút điện thoại gọi cho người bạn
Chỉ vang vang tiếng nói Tổng đài
Lại một cuộc gọi cho bạn
“Có việc gì? Tao đang ở rất xa...”
Ừ!
Giữa chốn bình yên
Giữa bầu trời xanh
Bầu trời mùa thu rộng lắm
Có lẽ nào
Chật hẹp....
Với
Riêng tôi!........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét