Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Nhớ xưa


Măng Tuyên Quang còn đắng

 Một ngày đã cuối tháng Ba
Anh bỗng điện hỏi măng TQ còn đắng
Em bật cười anh hỏi chi lạ vậy?
Đến giờ này chỉ măng ngọt thôi anh                             
Xa quê đó rất lâu rồi
Anh còn nhớ, măng cuối mùa đem đốt
ớt, muối này nướng dưới than hồng
Đắng,  cay sao ngọt bùi nơi cuống họng
Hai mươi năm xa...
Chuyến đò xưa giờ cũng khác
Chẳng ai còn trên bến gọi : Đò ơi!
Con đò cũ không bao giờ xuất hiện
Người lái đò...cũng khuất xa rồi
Nếu một ngày , anh về chốn ấy
Vương vấn lòng cái rét tháng Hai
Thì, khi đó....
Măng cuối mùa, đắng vẫn còn ở lại
Anh sẽ cười .. vì, em vẫn áo bà ba !!!
......“Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm
Buổi cùng em kiếm củi bên đồi
Nếu em biết một ngày tôi trở lại
Cả rừng vầu đắng ngắt... bởi măng...”
................
Bến đò xưa nước phù sa không nặng
Anh hẹn về cũng chỉ.... ước hẹn... thôi.
                              Ngày cuối tháng Ba.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét