Lưng ngàn còn gió
Truyện ngắn: Thùy Dung Con đường quỷ quái dốc thế cơ chứ? Vừa bước những bước chồn gối theo anh tôi vừa thở hổn hển... muốn đứt hơi:
- Còn xa nữa không anh?
Anh thủng thẳng:
- Cũng không xa lắm.
Anh trả lời mà không ngoái đầu lại nhìn để nhận ra sự khổ sở của tôi nhường nào...
Mười lăm phút nữa trôi qua, trước mặt vẫn màu vàng của nắng, ngược lên của dốc không một bóng râm và cũng không một ngôi nhà nào chỉ có con đường như sợi chỉ vắt từ khoảnh đồi bên này sang khoảnh đồi bên kia. Tôi vẫn cố để theo kịp anh, mồ hôi vã ròng chảy lẫn vào nước mắt mặn chát từ bờ môi ngấm dần vào miệng. Cố nói một câu để anh có thể quay đầu nhìn tôi... một lần:
- Em thấy khát nước lắm.
- Em quờ tay ra sau là lấy được đấy...
...Anh vẫn bước đi thoăn thoắt, thoăn thoắt không ngoái lại.
Ngụm được chút nước, anh đã bỏ xa tôi một đoạn... Lại cố kiết để theo kịp anh.
Mười phút nữa trôi qua.....
- Còn xa nữa không anh?
- Cũng không xa lắm....
Anh vẫn bước đi thoăn thoắt, thoăn thoắt....không ngoái đầu nhìn lại.... Lại mười phút nữa trôi qua.....
Giờ thì sức chịu đựng của tôi không thể kiên nhẫn thêm.
- Em không đi nổi nữa đâu...
- Vừa mới đi có tí mà đã kêu, các cô giáo ở đây còn đi cả đời mà có ai phàn nàn gì chứ...Cái nắng nóng, cái mệt rã rời và cả tủi thân khiến tôi không còn là mình một cô gái bình thường nữa rồi, tôi nặng lời:
- Vì vậy mà em không thể làm cô giáo vùng cao được...
Đến đây thì anh bảo: Nghỉ 10 phút thôi nhé!
Sau 10 phút vàng ngọc, anh lại bước đi thoăn thoắt, thoăn thoắt ....không ngoái đầu nhìn lại.
* *
* Tôi cứ nghĩ mãi về anh... Không yêu anh tôi đã không vượt qua hai trăm cây số đến tận nơi anh công tác để thăm và đồng cảm với cuộc sống vất vả của anh...
Tôi phân vân mãi về anh... tại sao khi tôi cảm thấy mệt đến rã rời như vậy anh lại không quay lại nhìn tôi một lần, anh cứ thoăn thoắt, thoăn thoắt với một câu được lặp lại... Nhưng sao... Tôi lại không thấy nhớ anh...
Cuối cùng sau bao ngày đấu tranh tư tưởng tôi quyết định chia tay. Cuộc đời tôi gắn liền với những người lính.
Trước ngày lấy chồng tôi tìm gặp anh. Thực ra chẳng cần gặp anh cũng được nhưng tôi muốn nói ngọn nguồn cho anh hiểu về sự thờ ơ của anh đối với tôi đó là lý do để tôi nhận thấy anh không làm tôi hạnh phúc, cũng là điều anh nên biết với vợ sau này...
Anh đón tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, khuôn mặt co giật liên hồi, bàn tay chém gió vun vút....anh đã trút tất cả nỗi bực tức, hờn ghen lên đầu tôi mà tuyệt nhiên không nhìn vào mắt tôi...Thôi thì bao nhiêu thứ rác rưởi ở đời anh gán cho tôi đủ bằng ấy thứ..... Mà, không nghe một lời giải thích từ tôi...Trong khi anh tức giận, tôi không nói gì mà lẳng lặng rút lui. ****
Mười hai năm sau, anh lại tìm tôi. Lần này, anh tử tế hơn nhiều ít nhất là không chửi rủa tôi. Chồng tôi biết anh vừa đồng nghiệp lại là người yêu cũ của vợ nên những câu chuyện thật tự nhiên và rôm...Thật may, bao lần nói chuyện với chồng tôi đều tô cho anh thêm chút son, chút phấn, tôi nói với chồng tôi và anh ấy không lấy được nhau là do " Trời không se duyên" chứ anh ấy là người rất hoàn hảo....
Một bữa tiệc rượu qua đi, trước lúc chia tay, anh ấy hất hàm sang tôi nhưng lại ném ánh nhìn về phía chồng tôi để hỏi:
- Từ độ lấy chồng em đã lừa được bao thằng đàn ông rồi?.....thôi, không cần trả lời cũng được....
............................................
Anh ta bước đi trong cái nắng gắt gỏng của ngày hè...
Chồng đến bên tôi cầm bàn tay nắm chặt. Anh nhìn tôi một ánh mắt tinh nghịch rồi phá lên cười....
- Không biết đồng nghiệp của anh khi nào lại đến thăm vợ chồng mình nhỉ?
&&&&&&&(P/S: Đây là một truyện ngắn ngắn của MHD từ năm 1999 nay MHD com lại ... Mấy hôm nay HD không được khỏe, nhớ các bạn và muốn đọc nên HD vẫn cứ thấp thoáng trên mạng rồi lại uot, chưa trả lời các bạn và đến nhà các bạn ... đọc rồi về ... các bạn thông cảm nhé! Khi khỏe chút HD sẽ "tính sổ" với các bạn sau... Xin được lượng thứ!!!)
Truyện ngắn: Thùy Dung Con đường quỷ quái dốc thế cơ chứ? Vừa bước những bước chồn gối theo anh tôi vừa thở hổn hển... muốn đứt hơi:
- Còn xa nữa không anh?
Anh thủng thẳng:
- Cũng không xa lắm.
Anh trả lời mà không ngoái đầu lại nhìn để nhận ra sự khổ sở của tôi nhường nào...
Mười lăm phút nữa trôi qua, trước mặt vẫn màu vàng của nắng, ngược lên của dốc không một bóng râm và cũng không một ngôi nhà nào chỉ có con đường như sợi chỉ vắt từ khoảnh đồi bên này sang khoảnh đồi bên kia. Tôi vẫn cố để theo kịp anh, mồ hôi vã ròng chảy lẫn vào nước mắt mặn chát từ bờ môi ngấm dần vào miệng. Cố nói một câu để anh có thể quay đầu nhìn tôi... một lần:
- Em thấy khát nước lắm.
- Em quờ tay ra sau là lấy được đấy...
...Anh vẫn bước đi thoăn thoắt, thoăn thoắt không ngoái lại.
Ngụm được chút nước, anh đã bỏ xa tôi một đoạn... Lại cố kiết để theo kịp anh.
Mười phút nữa trôi qua.....
- Còn xa nữa không anh?
- Cũng không xa lắm....
Anh vẫn bước đi thoăn thoắt, thoăn thoắt....không ngoái đầu nhìn lại.... Lại mười phút nữa trôi qua.....
Giờ thì sức chịu đựng của tôi không thể kiên nhẫn thêm.
- Em không đi nổi nữa đâu...
- Vừa mới đi có tí mà đã kêu, các cô giáo ở đây còn đi cả đời mà có ai phàn nàn gì chứ...Cái nắng nóng, cái mệt rã rời và cả tủi thân khiến tôi không còn là mình một cô gái bình thường nữa rồi, tôi nặng lời:
- Vì vậy mà em không thể làm cô giáo vùng cao được...
Đến đây thì anh bảo: Nghỉ 10 phút thôi nhé!
Sau 10 phút vàng ngọc, anh lại bước đi thoăn thoắt, thoăn thoắt ....không ngoái đầu nhìn lại.
* *
* Tôi cứ nghĩ mãi về anh... Không yêu anh tôi đã không vượt qua hai trăm cây số đến tận nơi anh công tác để thăm và đồng cảm với cuộc sống vất vả của anh...
Tôi phân vân mãi về anh... tại sao khi tôi cảm thấy mệt đến rã rời như vậy anh lại không quay lại nhìn tôi một lần, anh cứ thoăn thoắt, thoăn thoắt với một câu được lặp lại... Nhưng sao... Tôi lại không thấy nhớ anh...
Cuối cùng sau bao ngày đấu tranh tư tưởng tôi quyết định chia tay. Cuộc đời tôi gắn liền với những người lính.
Trước ngày lấy chồng tôi tìm gặp anh. Thực ra chẳng cần gặp anh cũng được nhưng tôi muốn nói ngọn nguồn cho anh hiểu về sự thờ ơ của anh đối với tôi đó là lý do để tôi nhận thấy anh không làm tôi hạnh phúc, cũng là điều anh nên biết với vợ sau này...
Anh đón tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, khuôn mặt co giật liên hồi, bàn tay chém gió vun vút....anh đã trút tất cả nỗi bực tức, hờn ghen lên đầu tôi mà tuyệt nhiên không nhìn vào mắt tôi...Thôi thì bao nhiêu thứ rác rưởi ở đời anh gán cho tôi đủ bằng ấy thứ..... Mà, không nghe một lời giải thích từ tôi...Trong khi anh tức giận, tôi không nói gì mà lẳng lặng rút lui. ****
Mười hai năm sau, anh lại tìm tôi. Lần này, anh tử tế hơn nhiều ít nhất là không chửi rủa tôi. Chồng tôi biết anh vừa đồng nghiệp lại là người yêu cũ của vợ nên những câu chuyện thật tự nhiên và rôm...Thật may, bao lần nói chuyện với chồng tôi đều tô cho anh thêm chút son, chút phấn, tôi nói với chồng tôi và anh ấy không lấy được nhau là do " Trời không se duyên" chứ anh ấy là người rất hoàn hảo....
Một bữa tiệc rượu qua đi, trước lúc chia tay, anh ấy hất hàm sang tôi nhưng lại ném ánh nhìn về phía chồng tôi để hỏi:
- Từ độ lấy chồng em đã lừa được bao thằng đàn ông rồi?.....thôi, không cần trả lời cũng được....
............................................
Anh ta bước đi trong cái nắng gắt gỏng của ngày hè...
Chồng đến bên tôi cầm bàn tay nắm chặt. Anh nhìn tôi một ánh mắt tinh nghịch rồi phá lên cười....
- Không biết đồng nghiệp của anh khi nào lại đến thăm vợ chồng mình nhỉ?
&&&&&&&(P/S: Đây là một truyện ngắn ngắn của MHD từ năm 1999 nay MHD com lại ... Mấy hôm nay HD không được khỏe, nhớ các bạn và muốn đọc nên HD vẫn cứ thấp thoáng trên mạng rồi lại uot, chưa trả lời các bạn và đến nhà các bạn ... đọc rồi về ... các bạn thông cảm nhé! Khi khỏe chút HD sẽ "tính sổ" với các bạn sau... Xin được lượng thứ!!!)
Nhưng nói xấu đàn ông vừa thôi chứ. Đi với người yêu mà như vậy thì sao gọi là yêu được. Chỉ có mà thủ trưởng đi với lính thôi
".-
Chắc lại tại tương tư thằng đồng nghiệp dở hơi ý chứ giề.....hế hế...
Khỏe mau lên nhá